Chu Hoàn Vương (chữ Hán: 周桓王; trị vì: 719 TCN - 697 TCN[1]), tên thật là Cơ Lâm (姬林), là vị vua thứ 14 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.

Chu Hoàn Vương
周桓王
Vua Trung Quốc
Thiên tử nhà Chu
Trị vì719 TCN697 TCN
Tiền nhiệmChu Bình Vương
Kế nhiệmChu Trang Vương
Thông tin chung
Mất697 TCN
Trung Quốc
Hậu duệChu Trang Vương
Tên húy
Cơ Lâm (姬林)
Thụy hiệu
Hoàn Vương (桓王) Hằng Vương
Triều đạiNhà Đông Chu
Thân phụCơ Duệ Phụ

Xung đột với nước Trịnh

sửa

Ông là cháu nội Chu Bình Vương – vua đầu tiên nhà Đông Chu. Do cha ông là thái tử Duệ Phụ mất sớm nên ông được kế vị ông nội.

Chu Hoàn vương có hiềm khích với nước Trịnh. Trịnh Trang Công lấn át thiên tử, ông nội Chu Bình Vương yếu thế phải chấp nhận đổi con tin: cha ông (Duệ Phụ) khi còn sống phải sang làm con tin ở nước Trịnh để con vua Trịnh là Hốt sang nhà Chu.

Khi lên nối ngôi, ông vẫn thù nước Trịnh. Năm 717 TCN, Trịnh Trang Công vào triều kiến Chu Hoàn Vương nhưng ông không tiếp đãi theo đúng lễ tiếp đãi chư hầu.

Trịnh Trang Công giận Hoàn Vương, sang năm 715 TCN tự ý cùng nước Lỗ trao đổi hứa điền[2].

Năm 707 TCN, Chu Hoàn Vương bèn mang quân đánh nước Trịnh để trả thù. Tuy nhiên Hoàn Vương bại trận, bản thân ông bị quân Trịnh bắn bị thương, phải lui binh.

Bị tiếm vương hiệu

sửa

Năm 704 TCN, vua nước Sở là Hùng Thông hội chư hầu ở đất Lộc, rồi đánh nước Tuỳ và sai sứ trách cứ nước Hoàng không dự hội. Hùng Thông thấy thế lực đã đủ mạnh, xin Chu Hoàn vương phong mình làm vương nhưng Hoàn vương không nghe. Hùng Thông bèn bất chấp thiên tử nhà Chu, tự tiếm hiệu xưng vương.

Năm 697 TCN, Chu Hoàn Vương mất. Ông ở ngôi 23 năm. Thái tử Cơ Đà lên nối ngôi, tức là Chu Trang Vương.

Đông Chu Liệt Quốc

sửa

Trong tiểu thuyết dã sử Đông Chu Liệt Quốc của tác giả Phùng Mộng Long, Chu Hoàn vương được miêu tả giống với sử sách, ông xuất hiện từ hồi thứ 5 cho tới hồi thứ 10.

Xem thêm

sửa

Tham khảo

sửa
  • Sử ký Tư Mã Thiên những điều chưa biết - Chu bản kỷ, Bùi Hạnh Cẩn - Việt Anh dịch (2005), Nhà xuất bản Văn hoá thông tin
  • Trình Doãn Thắng, Ngô Trâu Cương, Thái Thành (1998), Cố sự Quỳnh Lâm, Nhà xuất bản Thanh Hoá
  • Phương Thi Danh (2001), Niên biểu lịch sử Trung Quốc, Nhà xuất bản Thế giới

Chú thích

sửa
  1. ^ Trình Doãn Thắng, Ngô Trâu Cương, Thái Thành, sách đã dẫn, tr 20
  2. ^ Hứa điền là ruộng thiên tử dùng tế tự