Tử Chi (chữ Hán: 子之; trị vì: 317 TCN-314 TCN[1]), là vị vua thứ 39[2] hoặc 40[1] của nước Yên thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Yên vương Tử Chi
燕王子之
Vua chư hầu Trung Quốc
Vua nước Yên
Trị vì317 TCN - 314 TCN
Tiền nhiệmYên vương Khoái
Kế nhiệmYên Chiêu Tương vương
Thông tin chung
Mất314 TCN
Trung Quốc
Tên thật
Tử Chi (子之)
Chính quyềnnước Yên

Được nhường ngôi

sửa

Tử Chi là người nước Yên. Ông được sử sách đề cập từ thời Yên vương Khoái, được phong làm tướng quốc, điều hành việc triều chính.

Sau một thời gian, Yên vương Khoái tuổi cao, nhận thấy tài năng của mình không bằng Tử Chi, và nghe theo lời khuyên của Lộc Mao Thọ, quyết định nhường ngôi vua cho Tử Chi.

Năm 317 TCN, Yên Khoái trao ấn, làm lễ nhường ngôi vua cho Tử Chi. Tử Chi nhận ngôi vua của Yên Khoái, từ đó cai trị nước Yên.

Thất bại và bị giết

sửa

Việc Tử Chi lên ngôi khiến người trong nước Yên bất bình. Năm 314 TCN, thái tử Cơ Bình cùng tướng quân Thị Bị không thần phục Tử Chi, tập hợp dân chúng nổi dậy chống lại Tử Chi, kéo đến đánh kinh thành. Hai bên đánh nhau nhiều ngày, hàng vạn người bị chết, trong nước đại loạn[1]. Tử Chi đánh bại và giết chết Thị Bị, thái tử Bình bỏ trốn.

Nhân lúc nước Yên có loạn, Tề Mẫn vương sai Khuông Chương mang quân đánh nước Yên, công phá thành trì. Người dân nước Yên vì bất bình với Tử Chi nên không ủng hộ ông, các sĩ tốt không chiến đấu, không đóng cửa thành kháng cự quân Tề. Quân Tề đại thắng, tiến thẳng vào kinh đô. Yên Khoái bị sát hại, Tử Chi bỏ trốn nhưng rồi bị quân Tề bắt và xử lăng trì[1].

Tử Chi ở ngôi được 3 năm thì bị giết. Người nước Yên lập thái tử Bình lên làm vua, tức là Yên Chiêu vương.

Xem thêm

sửa

Tham khảo

sửa
  • Sử ký Tư Mã Thiên, thiên:
    • Yên Thiệu công thế gia
  • Phương Thi Danh (2001), Niên biểu lịch sử Trung Quốc, Nhà xuất bản Thế giới
  • Chu Thiệu Hầu (2003), Tổng tập lược truyện các Tể tướng trong lịch sử Trung Quốc, tập 1, Nhà xuất bản Văn hóa thông tin
  • Lê Đông Phương, Vương Tử Kim (2007), Kể chuyện Tần Hán, Nhà xuất bản Đà Nẵng

Chú thích

sửa
  1. ^ a b c d Sử ký, Yên Thiệu công thế gia
  2. ^ Phương Thi Danh, sách đã dẫn, tr 41