Tây Môn Đình
Tây Môn Đình (tiếng Trung: 西門町; bính âm: Xīméndīng; Wade–Giles: Hsi-men-ting; Bạch thoại tự: Se-mn̂g-teng; Romaji: Seimon-chō (Seimon-chō) ; đôi khi là: Tây Môn Đinh) là một khu phố và khu mua sắm ở quận Vạn Hoa, Đài Bắc, Đài Loan. Đây là khu vực dành cho người đi bộ đầu tiên ở Đài Loan.
Tổng quan
sửaTây Môn Đình đã được gọi là "Harajuku của Đài Bắc" và "Shibuya của Đài Bắc".[1][2][3][4] Tây Môn Đình là nguồn gốc của thời trang, văn hóa nhóm và văn hóa Nhật Bản ở Đài Loan. Tây Môn Đình có một loạt các câu lạc bộ và quán rượu trong khu vực xung quanh. Khu vực này nằm ở phía đông bắc của quận Vạn Hoa ở Đài Bắc và đây cũng là quận tiêu dùng quan trọng nhất ở trong các quận phía tây của Đài Bắc. Khu vực dành cho người đi bộ Tây Môn Đình nổi tiếng là khu vực dành cho người đi bộ đầu tiên được xây dựng tại Đài Bắc và là khu vực lớn nhất ở Đài Loan.[5]
Lối vào
sửaBởi vì nhiều tuyến xe buýt tập trung trên đường Trung Hoa, Tây Môn Đình cũng là một khu vực quan trọng để chuyển xe buýt. Tây Môn Đình cũng có thể đi vào thông qua lối ra 6 của hệ thống đường sắt đô thị Đài Bắc ở ga Tây Môn (tuyến Bản Nam và tuyến Tùng Sơn-Tân Điếm).
Lịch sử
sửaTên gọi
sửaKhu vực dành cho người đi bộ Tây Môn Đình được đặt theo tên của bộ phận hành chính Seimon-chō (西門町) tồn tại trong thời kỳ cai trị của Nhật Bản, đề cập đến một khu vực bên ngoài cổng phía tây của thành phố. Khu vực Seimon-chō bao gồm đường Thành Đô hiện đại (成都路), Tây Ninh nam lộ (西寧南路), đường Côn Minh (昆明街), và Khang Định lộ (康定路). Tuy nhiên ngày nay, khu vực dành cho người đi bộ Tây Môn Đình không chỉ bao gồm Seimon-chō mà còn bao gồm Wakatake-chō (若竹町) và Shinki-chō (新起町). Cách đánh vần lịch sử của khu vực này là Hsimenting, dựa trên phiên bản Wade-Giles của tiếng Trung Quốc. Việc sử dụng ký tự chō (町) là không phù hợp trong ngữ pháp Trung Quốc: nó biểu thị một chō (một phần của một quận) trong hệ thống đô thị của Nhật Bản.
Nguồn gốc
sửaTên của Tây Môn Đình được bắt nguồn từ vị trí của nó bên ngoài cổng phía tây của thành phố Đài Bắc. Vào đầu thời cai trị của Nhật Bản, khu vực này vẫn còn hoang sơ, qua đó có một con đường nối từ cổng phía tây đến thị trấn Bangka (nay là quận Vạn Hoa).[2] Sau đó, người Nhật quyết định noi gương Asakusa ở Tokyo để thành lập một khu vực giải trí và kinh doanh.[2] Các cơ sở giải trí sớm nhất được xây dựng bao gồm Taihokuza vào năm 1897, Eiza (nay gọi là chợ Wanguo mới) vào năm 1902 và hồng lâu kịch tràng vào năm 1908.[6]
Nhà hát đường phố
sửaTây Môn Đình trở thành một trung tâm nhà hát nổi tiếng ở Đài Bắc vào những năm 1930 và ngày càng thịnh vượng hơn sau thất bại của Nhật Bản. Trong những năm 1950, mọi nhà hát đều hoạt động hết công suất và các nhà đầu tư hoạt động mạnh mẽ. Dần dần, nhiều nhà hát được mở ra. Tại một thời điểm, Wuchang St Section 1 đã có hơn mười rạp. Tuy nhiên, vào những năm 1990, khi thành phố Đài Bắc phát triển về phía Đông và cách xa Tây Môn Đình, nơi này bắt đầu mất việc kinh doanh. Năm 1999, chính quyền thành phố và các cửa hàng địa phương đã thành lập Tây Môn Đình như một khu vực dành cho người đi bộ, cấm lối vào của xe vào cuối tuần và ngày lễ quốc gia, một động thái thu hút người tiêu dùng trẻ và đưa doanh nghiệp trở lại.[5] Ngày nay, Tây Môn Đình có hơn hai mươi nhà hát và sáu nghìn nhà cung cấp, và là một khu vực phổ biến cho các buổi hòa nhạc nhỏ, ra mắt album và biểu diễn đường phố. Đây cũng là nơi có các câu lạc bộ Hồng Bao Tràng được thành lập vào những năm 1960.
Địa điểm lịch sử
sửaVì lịch sử của nó, Tây Môn Đình là nơi có nhiều di tích lịch sử. Được xây dựng dưới thời cai trị của Nhật Bản, Đền Tây Môn Thiên Hậu Thánh mẫu là một ngôi đền lịch sử quan trọng. Ban đầu được mở như một khu chợ, hồng lâu kịch tràng là một tòa nhà nổi bật khác từ thời Nhật Bản.
Địa danh Cổng Tây và Đài Bắc phủ thành đã bị phá hủy vào năm 1905. Chợ Trung Hoa được xây để mở rộng đến khu vực này, nhưng đã bị phá hủy vào năm 1992.
Phổ biến
sửaTây Môn Đình thu hút trung bình hơn 3 triệu người mua sắm mỗi tháng.[5] Nó được gọi là "Harajuku của Đài Bắc". Các nhà sách địa phương bán tạp chí, sách, album CD và quần áo Nhật Bản, làm cho nó trở thành thiên đường cho "Harizu", hay những người yêu thích văn hóa Nhật Bản.[2] Các nhà cung cấp riêng lẻ tụ tập trên đường phố cũng như các tòa nhà kinh doanh lớn, như cửa hàng bách hóa Wannien và Quảng trường Shizilin vào ban ngày, và cửa hàng bách hóa Wanguo và Eslite 116 sau đó vào ban đêm.
Do mật độ của những người trẻ tuổi, Tây Môn Đình được so sánh với chợ đêm Sĩ Lâm và Đài Bắc đông khu là những khu vực có tỷ lệ tội phạm cao nhất. Ngoài ra, Tây Môn Đình còn nổi tiếng với nghề mại dâm sinh viên.[cần dẫn nguồn]
Giao thông
sửaTây Môn Đình có thể đi vào bằng cách đi bộ về phía tây bắc từ ga Tây Môn của hệ thống đường sắt đô thị Đài Bắc.
Tham khảo
sửa- ^ “Talking about Taipei”. The Star Online. ngày 30 tháng 5 năm 2009. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2019.[liên kết hỏng]
- ^ a b c d “The Red House (The Red Theater)”. Video Taiwan Foundation. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2019. [liên kết hỏng]
- ^ “A Visitor's Guide to Taipei”. Waakao.com. ngày 4 tháng 9 năm 2009. Bản gốc lưu trữ ngày 18 tháng 9 năm 2009. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2019.
- ^ Gross, Matt (ngày 21 tháng 9 năm 2008). “Feasting at the Table of Taipei”. The New York Times. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2019.
- ^ a b c Mo Yan-Chih (ngày 18 tháng 6 năm 2008). “Taipei increases area of special Ximending zone”. Taipei Times. tr. 2. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2019.
- ^ Mo Yan-chih (ngày 7 tháng 8 năm 2007). “FEATURE: `Fashion market' helping revive area”. Taipei Times. tr. 2. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2019.