Hòa Vương
trang định hướng
Hoà Vương (chữ Hán: 和王) là thụy hiệu hoặc tước hiệu của một số vị phiên vương, thân vương hoặc quận vương trong lịch sử các khu vực Á Đông thời phong kiến.
Thụy hiệu
sửa- Nam Tề Tuỳ Hoà Vương (hoặc Nam Khang Hoà Vương và Tuyên Thành Hòa Vương) Tiêu Bảo Dung (sau đăng cơ trở thành Nam Tề Hòa Đế, sau khi Lương Vũ Đế bị giáng phong thành Ba Lăng Hòa Vương)
- Cao Ly Hiến Hòa Vương Vương Trụ (gọi tắt theo thụy hiệu dài Chí Nhân Thành Mục Minh Huệ Thuận Hi Tĩnh Hiếu Cung Ý Hiến Hòa Đại Vương)
- Thục Hòa Vương Chu Duyệt thời nhà Minh
- An Hòa thân vương Ái Tân Giác La Nhạc Lạc đời nhà Thanh
- Quảng Ninh Đôn Hòa quận vương Nguyễn Phúc Miên Mật đời nhà Nguyễn (trước đó từng làm Ninh Đôn Hòa công và Quảng Ninh Đôn Hòa công)
Tước hiệu
sửa- Hòa Thân vương là tước hiệu của Ái Tân Giác La Hoằng Trú thời nhà Thanh, có 2 người nối tiếp tước phong này, sau đó được đổi là Hòa Quận vương và cũng có 2 người giữ danh hiệu đó.